XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Điều bí mật


phan 40

 - Ừ... – Cường cũng gật đầu cười giống như đồng tình với câu nói ấy của Đại.


- Hôm qua cô ấy đã tới đây thăm ông.


Đại nói tiếp, sau một hồi đấu tranh, cuối cùng anh nghĩ là mình nên cho Cường biết mọi chuyện đã xảy ra.


Nụ cười tươi tắn trên mặt Cường chuyển thành cười khổ, anh lắc đầu:


- Rốt cuộc cô ấy cũng biết.


- Ông đã biết nếu ông chủa động nói cho cô ấy thì tốt hơn để cô ấy bị động biết nó từ một người khác, tại sao ông lại không làm thế?


- Tôi không muốn cô ấy bận tâm vì chuyện này – Cường lắc đầu – Tôi muốn đến tận khi tôi chết đi vẫn có thể làm cho hai mẹ con cô ấy vui vẻ.


- Chứ không phải ông sợ sẽ bị bỏ rơi ngay khi cô ấy biết chuyện sao? Linh không phải người như thế. Hơn nữa ông nghĩ mẹ con cô ấy vui vẻ đến tận khi ông chết đi thì họ sẽ hạnh phúc hơn sao? Nếu chuyện đó đột nhiên xảy ra, và cô ấy, như trước đây, lại là người biết mọi chuyện sau cùng, ông nghĩ cô ấy có thể vượt qua nổi như những lần trước hay không?


- Chính vì cô ấy không phải là người có thể nhẫn tâm bỏ rơi người khác, thế nên tôi càng không muốn cô ấy phải bận tâm vì tôi. Tôi đã nợ cô ấy quá nhiều.


- Hôm qua cô ấy đã tới đây thăm ông. Và mẹ ông cũng ở đây. Ông nên nghĩ mình may mắn vì đã không phải chứng kiến cảnh mẹ ông đánh cô ấy...


- Cái gì? – Cường lên tiếng cắt ngang lời Đại.


- ... Bởi vì ông sẽ lại bị khó xử trước hai người – Đại bỏ qua câu hỏi của Cường, tiếp tục nói – Cô ấy rõ ràng là rất sốc. Cô ấy luôn tự trách bản thân mình và dường như đã mất ngủ cả đêm qua khi nghĩ tới ông. Hôm nay tôi đã tới đây nghĩa là mọi chuyện trong quá khứ tôi đã bỏ qua rồi. Chúng ta là bạn thân và dù có khúc mắc gì thì chúng ta vẫn là những người hiểu nhau nhất...


Đại dừng nói, đưa mắt nhìn Cường, dường như Cường đang bị phân tán bởi những lời anh vừa nói. Đôi mắt của Đại chợt lạnh lẽo đi, giọng anh mang đầy sát khí:


- Nhưng nếu mẹ ông còn một lần nào nữa động tới cô ấy, dù chỉ là một sợi tóc, tôi nhất định sẽ không tha cho bà ta đâu.


Mặc dù trong phòng lúc này rất ấm áp nhưng Cường vẫn rùng mình khi nghe những lời này. Anh có cảm giác như nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống theo câu nói này của Đại. Anh hiểu, Đại hoàn toàn nghiêm túc với những lời này.


- Sáu năm trước, bàn tay tôi không đủ lớn, vai tôi không đủ chắc để che chở, bảo vệ và bao bọc cho cô ấy. Nhưng hiện tại, tôi sẽ hoàn toàn tự tin làm được điều đó. Tôi nhất định sẽ không cho bất kỳ ai làm tổn thương tới cô ấy thêm một lần nào nữa, kể cả ông.


Cường lặng đi, ánh mắt nhìn vào vẻ mặt đầy quyết tâm của Đại, sau đó anh nở một nụ cườ nhẹ nhàng, gật đầu:


- Tôi tin ông. Hôm nay tôi muốn nói chuyện với ông, cũng chỉ là muốn gnhe một lời khẳng định này thôi. Tôi tin là ông có thể đem lại niềm vui và tiếng cười mà cô ấy đã bị tôi đánh cắp mất.


Đại khẽ lắc đầu, lần đầu tiên từ lúc tới đây, anh chợt mỉm cười.


- Ông đã lấy đi, thì ông phải trả lại. Chỉ có ông mới có thể giúp cô ấy bỏ đi tảng đá trong lòng lúc này. Tôi nghĩ ông nên chuẩn bị tinh thần nghe cô ấy trút giận đi, cô ấy sẽ sớm tới thăm ông thôi.


Đại đứng dậy, vươn vai vặn mình một cái, sau đó bước tới gần Cường, giơ một tay ra, cười nói tiếp:


- Cái bắt tay hữu nghị này coi như chấm dứt chiến tranh lạnh mấy năm qua giữa chúng ta. Tôi hy vọng sau này sẽ nhận được lời chúc phúc của ông khi tôi cưới cô ấy.


- Thật tự tin – Cường, sau đó cũng vươn tay phải lên – Tôi tin ông làm được điều đó.


Trong căn phòng ấm áp, nắng chiều nghiêng nghiêng xuyên qua khung cửa kính, nhảy nhót trên những cánh hoa cẩm chướng phơn phớt hồng cắm trong một giỏ hoa đặt trên bàn. Gió lạnh hoàn toàn bị ngăn ở bên ngoài, chỉ thấy gió thổi lá cây lay động, cuộc sống không hề ngủ đông mà vẫn cứ tiếp diễn, tuần hoàn, sinh sôi nảy nở.








Chương 83: Cơn giận của người mẹ





Trong khu vực chăm sóc đặc biệt của bệnh viện có một vườn hoa rất lớn, giữa vườn là một đài phun nước. Nơi này dùng để bệnh nhân đi dạo, quanh đó có một vài ghế đá để ngồi nghỉ. Từng thảm cỏ xanh mướt, những cành hoa rung rinh trong gió nhẹ. Cả vườn hoa sáng bừng lên trong ánh nắng chiều mùa đông ấm áp sau mấy ngày mưa phùn rả rích.


Trong vườn hoa lúc này có rất nhiều người hoặc đang dạo chơi, hoặc đang ngồi nói chuyện trên ghế đá, hoặc ngồi trên bãi cỏ xanh. Không gian thoáng đãng và êm ả, khác với bầu không khí luôn căng thẳng trong các phòng bệnh. Lúc này, tại một góc của khu vườn, nơi có vài bụi hoa cẩm tú cầu màu tím biếc đang nở rộ, trên thảm cỏ xanh có hai thằng nhóc đang chơi đá bóng, một đứa chừng năm tuổi, một đứa khác nhỏ hơn, chừng bốn tuổi. Thằng nhóc lớn hơn chính là Alex, còn đứa nhỏ hơn là con trai đầu lòng của Kiên. Cách đó không xa là một ghế đá, lúc này trên ghế có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ngắm hai đứa, ánh mắt đầy vẻ yêu thương, trìu mến. Cô trang điểm nhạt nhưng vẫn đủ hớp hồn người khác. Ngay cạnh ghế đá, trên một chiếc xe lăn, một người đàn ông cũng đang lặng lẽ ngắm hai đứa trẻ, thỉnh thoảng lại len lén đưa mắt nhìn người phụ nữ đầy si mê.


Cuối cùng thì Linh cũng chấp nhận được sự thật về bệnh tình của Cường. Cô thường xuyên đưa con tới thăm anh, thậm chí không ngại phải đối mắt với mẹ anh. Vì Cường đã tỉnh lại nên bà Phượng không dám làm gì quá đáng trước mặt con trai nữa. Mỗi lần cô đến, bà thường bỏ ra ngoài, một cách thể hiện ngấm ngầm rằng bà không ưa vàmuốn thấy mặt cô.


- Bác sĩ nói thứ ba tuần sau anh có thể về nhà... – Cường cúi xuống nhặt quả bóng tung cho hai đứa trẻ rồi quay sang nói với Linh.


- Vậy sao?


- Anh cũng thích về nhà hơn, ở đây anh cảm thấy thật sự không thoải mái – Cường gật đầu – Hay hai mẹ con chuyển về ở với anh đi.


Lời đề nghị của Cường làm Linh giật mình. Cô lặng yên một hồi như đang suy nghĩ, sau đó lắc đầu:


- Không được đâu. Em sẽ đưa Alex tới chơi thường xuyên với anh là được.


- Anh chỉ muốn ở gần Alex thời gian này – Cường phân trần trước vẻ e ngại của cô – Hay em lo lắng về mẹ anh và Gia Hân?


Từ sau khi ly dị với chồng, bà Phượng cũng đã chuyển về ở cùng với Cường tại ngôi nhà của anh và cô trước đây, Linh có lý do để từ chối chuyện này.


- Ừm. Hơn nữa em và anh cũng đã ly hôn, quay về sống ở đó như vậy cũng không tiện lắm – Linh gật đầu.


- Anh nghĩ em sợ cậu ấy hiểu lầm?


- Sao cơ? – Linh ngạc nhiên nhìn anh vẻ không hiểu.


- Đại ấy, anh nghĩ cậu ấy cũng không thích như thế.


- Em không có ý định sẽ tái hôn – Linh bối rối quay đi chỗ khác.


- Anh có nhắc tới tái hôn sao? –Cường bật cười.


- Dù sao thì em cũng không có liên quan gì tới anh ấy cả – Linh đỏ mặt trước cái nhìn như xuyên thấu mọi chuyện của anh.


- Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu có một người đàn ông ở bên em. Đại cũng được, Phong cũng được, anh nghĩ họ sẽ đều yêu thương và chăm sóc tốt cho hai mẹ con em.


- Anh thực sự nghĩ vậy? Anh cho là họ sẽ yêu thương Alex như con ruột sao?


- Ừ, anh tin là thế. Nhưng phải là một trong hai người đó – Cường gật đầu, hoàn toàn tin tưởng vào suy nghĩ của mình lúc này.


- Nếu em muốn lấy anh Phong thì không phải đợi tới lúc này.


- Anh chưa từng ưa Phong, nhưng anh vẫn phải cám ơn anh ấy vì sáu năm qua đã chăm sóc cho hai mẹ con em.


- Là anh ấy tự làm khổ mình, người đàn ông ngốc đó – Linh thở dài.


Quả bóng nhựa lăn tới dưới chân cô. Alex chạy lại gần, thay vì nhặt lấy quả bóng, nó sà vào lòng mẹ ra sức hít hà, sau đó mới quay sang nhìn Cường, nũng nịu đề nghị:


- Daddy, ngày mai là Noel, con sẽ diễn kịch ở trường đấy, bố đi xem con biểu diễn nhé!


Linh cúi nhìn con, nghiêm khắc nói:


- Không được, con không thấy bố đang ốm và rất mệt sao?


Cường nhìn thằng nhóc với ánh mắt yêu thương, sau đó gật đầu:


- Nếu ngày mai bác sĩ cho bố đi thì bố nhất định sẽ tới.


Alex nhận được lời đồng ý từ anh rồi nên lại vui vẻ ôm lấy quả bóng, chạy ra chơi cùng nhóc Khang. Hai anh em chúng lại quấn lấy quả bóng, rượt đuổi theo nhau suốt trong vườn hoa. Linh nhìn chúng chơi, lại bất giác thở dài một cái. Tiếng thở dài của cô làm Cường cũng phải tò mò:


- Sao thế?


- Alex vẫn chưa quen được với lối sống tại Việt Nam. Từ lúc đi học tới giờ, mới được có ba tuần mà nó đã đánh nhau với bạn mấy lần, lần nào cũng thua nhưng nó vẫn không chịu bỏ cuộc.


- Alex đánh au ư? – Cường giật mình – Vì sao vậy?


- Các bạn trong lớp đều nói nó không có bố – Linh nhìn anh, mãi một hồi sau mới nói được ra câu trả lời.


Cường choáng váng đến nỗi không nói được câu gì.


- Nó đã quen với cuộc sống bên Mỹ, đám trẻ bên ấy cũng chẳng bao giờ để tâm tới mấy chuyện này. Nhưng ở Việt Nam thì khác. Điều này dễ làm trẻ con bị tổn thương. Em cũng không có cách nào cả.


Cường vẫn lặng thinh. Những sai lầm của người lớn thực sự gây cho con của họ quá nhiều thương tâm. Chính cách xử sự của người lớn cũng quyết định một phần tới tính cách của con cái họ.


Khi hai người còn đang trầm ngâm thì có hai người đi tới.


- Sao lạnh thế này mà con lại ra ngoài? – Bà Phượng trừng mắt nhìn Cường, cũng không buồn đưa mắt sang Linh.


Linh im lặng không nói gì, chỉ nhìn đứa bé gái đang được bà Phượng dắt trong tay. Đây là lần thứ hai cô gặp đứa bé gái này, tên nó là Gia Hân, chính là em gái của Alex. Đứa bé cũng nhận ra cô, nó trừng mắt với cô, sau đó đi tới bên cạnh Cường, cất giọng non nớt hỏi han đầy quan tâm:


- Bố có lạnh không?


Cường lắc đầu, sau đó nhắc con bé:


- Con mau chào dì Linh đi.


- Cô đó đâu phải dì của con – Con bé cong môi cãi.


- Gia Hân, bố có dạy con nói với người lớn thế không? – Cường giận dữ quát.


Bị quát bất ngờ như thế, Gia Hân giật mình lùi lại, sau đó nép vào sau bà Phượng, nhìn anh với vẻ mặt sợ sệt. Có thể thấy cơn giận thất thường và không bao giờ báo trước của Cường luôn là nỗi ám ảnh của nó. Nhưng nó thật sự không thích người phụ nữ này. Nó vẫn còn nhớ mỗi lần bố nó say về nhà là lại lục ảnh của người phụ nữ này ra, vừa ôm lấy bức ảnh vừa lải nhải gọi tên người đó, khóc lóc. Nó không muốn thế. Bố nó mặc dù là một người nghiêm khắc nhưng không thể khóc vì một người phụ nữ nào đó không phải mẹ nó được. Mỗi lần nó hỏi tới mẹ, bố nó lại lặng thinh, hoặc giận dữ nói rằng mẹ nó đã đổi nó để lấy một khoản tiền lớn rồi. Kinh khủng nhất là khi nó phải gọi một thằng bé khác là anh, và bố thì rất yêu quý thằng nhóc đó. Nó có cảm giác như vị trí của nó trong lòng bố đã hoàn toàn bị thay thế bởi thằng nhóc này.


- Con quát cái gì, còn không mau về phòng đi – Bà Phượng lớn giọng quát.


Nghe thấy mấy người lớn bắt đầu to tiếng với nhau, Alex và nhóc Khang ngừng chơi. Alex bỏ chạy tới chỗ của mẹ nó trước, nhóc Khang cũng ôm lấy quả bóng lạch bạch chạy theo.


Vừa thấy bà Phượng và Gia Hân, Alex đã vội sà vào lòng mẹ, biểu hiện giống như nó không muốn trông thấy hai người này.


- Alex, con chào bà nội đi – Cường lên tiếng nhắc nhở, hy vọng đứa con trai này không cứng đầu như Gia Hân.


Alex nhìn bố nó, rồi lại khẩn khoản nhìn mẹ. Linh liếc mắt nhìn vẻ mặt bối rối và có chiều tuyệt vọng của Cường, cô nén một tiếng thở dài, cúi đầu nhẹ nhàng nhắc:


- Chào bà, chào bố đi rồi mẹ con mình về.


Alex đứng thẳng dậy đầy vẻ không muốn, nhưng cuối cùng nó vẫn không thể làm trái lời mẹ được. Nó khoanh tay nói:


- Chào bà, chào daddy, con về đây.


Cường mỉm cười khẽ gật đầu, sau đó vẫy tay:


- Con lại đây, bố nói cái này.


Alex đi tới. Cường ôm nó đặt lên đùi, cúi đầu hôn lên má nó. Râu ria từ cằm anh đâm vào làn da mềm mại của thằng bé làm nó cười khúc khích. Cường thì thầm vào tai con một lúc, thằng nhóc liên tục gật đầu, đôi khi lại lắc đầu. Sau đó nó cũng ôm cổ anh nói thầm với anh mấy câu, vẻ vô cùng thân mật.


Toàn bộ cảnh này đều bị một người thu vào mắt từ đầu tới cuối, từ lúc bà Phượng và Gia Hân tới cho đến khi Cường ôm con trai bé bỏng lên, hôn nó đầy yêu thương. Người phụ nữ kín đáo đứng ở một góc, xen lẫn trong vẻ sửng sốt là một cơn tức giận không thể nói thành lời.


Người phụ nữ này không phải ai xa lạ, chính là Hà Phương, nhân viên cấp dưới của Linh, đồng thời chính là mẹ đẻ của Gia Hân. Biết tin Cường nằm viện, Hà Phương bí mật đi theo bà Phượng và Gia Hân từ nhà trẻ của con bé về đây, không ngờ lúc này lại được chứng kiến toàn bộ sự việc như thế.


Điều khiến Hà Phương sửng sốt là cô không ngờ người phụ nữ dạo gần đây gây ra cho cô vô số khó khăn ở chỗ làm lại có liên quan tới Cường. Nhìn cái cách Cường ôm ấp, trò chuyện với thằng bé con trai Linh, cô có thể đoán được đây chính là vợ cũ và con trai của Cường.Trái đất dù rộng lớn, nhưng lại có vô số người tưởng như xa lạ mà vẫn bị buộc vào với nhau bằng những sợi chỉ rối rắm.


Ngày đó, chính Cường đã nói với cô rằng cả đời này anh sẽ không thể chấp nhận yêu thương một người đàn bà nào khác, thì ra là vì người phụ nữ xinh đẹp và lạnh lùng mà ngày nào cô cũng phải đối mặt kia. Cô ta có gì để anh phải yêu cả đời như thế? Ngay cả đứa con với cô anh cũng không nhận. Nếu sau đó bà Phượng không đồng ý sẽ nuôi đứa trẻ và cho cô một khoản tiền lớn bồi thường thì có lẽ giờ này con gái cô vẫn là một đứa trẻ không cha, còn cô vẫn tiếp tục cuộc đời nghèo khổ, vất vả và nhục nhã trong quán bar, thành con búp bê trong tay những người đàn ông có tiền, ham của lạ. Mặc dù họ đã ly hôn ngay sau khi mới kết hôn được vài tháng, nhưng đến giờ, sau sáu năm, Cường vẫn rất yêu thương Linh. Bây giờ người phụ nữ này đã trở lại, còn có cả con trai cô ta, thằng bé ấy giống Cường như lột, Hà Phương có thể cảm thấy rằng địa vị của con gái cô sắp bị lung lay. Thằng nhóc và người đàn bà kia sẽ là mối đe dọa lớn đối với việc thừa kế tài sản của Gia Hân sau khi Cường qua đời.


Nhưng điều làm cho Hà Phương cảm thấy giận dữ nhất là tại sao Cường có thể ôm ấp yêu thương một đứa con trước mặt một đứa con mà mình luôn đối xử lạnh nhạt như thế? Tại sao anh chưa bao giờ cưng nựng Gia Hân như thế? Anh có thể không thích cô, cô cũng đã chấp nhận biến mất khỏi cuộc sống của gia đình họ suốt bốn năm nay, nhưng con bé chính là máu mủ của anh, nó cũng giống anh kém gì đâu. Hơn nữa, suốt bốn năm nay, con bé lớn lên dưới sự chứng kiến của anh mỗi ngày, chẳng lẽ vị trí của nó trong lòng anh lại không bằng thằng nhóc sống ở nước ngoài suốt sáu năm kia sao? Càng nghĩ Hà Phương càng thương con, càng giận Cường, giận kiểu con yêu con ghét của anh, giận cả người phụ nữ xinh đẹp và thằng bé kia. Họ đã cướp đi tất cả của hai mẹ con cô, từ tình yêu tới địa vị trong lòng Cường, và giờ đây có lẽ còn là tài sản kếch xù của Cường nữa.


Mẹ con Linh đã rời đi. Nhìn theo họ không chỉ có ánh mắt phức tạp của bà Phượng, sự si mê và yêu thương trên gương mặt Cường mà còn có cả sự hằn học và cay nghiệt trong cái nhìn của Hà Phương.


Một trận gió lạnh thổi ào qua, bà Phượng khẽ rùng mình, sau đó vội vàng đẩy xe lăn của Cường, dẫn theo Gia Hân đi về khu chăm sóc bệnh nhân. Hà Phương nhìn theo họ, sau đó cô quấn lại khăn cho ấm cổ và cũng cất bước đi về phía cổng.


Cô nghĩ rằng cô cần một chút rượu!








Chương 84: Bố tớ





Đêm Noel, khi các cặp đôi nắm tay nhau, tình tứ sóng bước dưới ánh đèn đường sáng rực hay cùng đứng trước Thánh đường chờ đợi cất vang bài ca dâng Chúa thì tại hội trường lớn nhất của khách sạn Winter đang diễn ra đêm hội Noel của một trường mầm non. Đêm hội Noel đáng lẽ được tổ chức ngay tại hội trường lớn của trường, tuy nhiên cách đây một tháng, khi quyết định tổ chức đêm hội này được ban giám hiệu thông qua thì trường cũng nhận được một cú điện thoại từ phía Winter nói rằng sẽ cho trường tổ chức miễn phí tại phòng tiệc lớn bậc nhất của khách sạn, về phần tiệc đã có một vị phụ huynh giấu mặt muốn tài trợ cho sự kiện này. Với mong muốn có thể đem đến tiếng cười cho các con. Mặc dù mấy năm gần đây Winter đã đi xuống, nhưng vị thế của nó vẫn rất lớn, nhất là sau khi Winter đổi chủ và được trang hoàng, tu sửa lại thì lại bắt đầu đi lên, doanh thu liên tục tăng chỉ trong một thời gian ngắn. Hơn nữa mùa này lại đúng là mùa cưới, việc Winter hoạt động trở lại khiến cho không ít cặp đôi có điều kiện tổ chức lễ kết hôn tại khách sạn nổi tiếng này.


Tại sân khấu lớn của phòng tiệc đã được trang trí vô cùng đẹp mắt. Cây thông Noel khổng lồ với những dàn đèn nhấp nháy được đưa tới từ nhiều ngày trước. Một màn hình tivi lớn treo trên tường, ngay chính giữa sân khấu. Nhạc công vẫn miệt mài chơi những bản nhạc Giáng sinh vui nhộn. Những đứa trẻ xinh xắn giữa tầng tầng lớp lớp váy áo ấm đang chạy chơi đùa cùng bạn bè. Những nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp của khách sạn trong trang phục ông già Noel cũng đi tới đi lui, không ngừng mang ra những món tráng miệng ngon và đồ uống. Vô số những hộp quà nhỏ xinh xắn được xếp tại một dãy bàn dài gần sân khấu.


Theo giấy mời của nhà trường, cả bố và mẹ của các bé đều được tới dự cùng con mình trong buổi tiệc này. Những cô bé, cậu bé không tham gia tiết mục gì sẽ được ngồi cùng bố mẹ để xem các bạn biễu diễn, cuối cùng sẽ được ông già Noel tự tay tặng quà cho. Đứa bé nào cũng háo hức với lễ hội này, vì thế đều đòi bố mẹ diện cho những trang phục đẹp mắt nhất, lộng lẫy nhất.


Lúc này, ở sau cánh gà, bọn trẻ đang được các cô trang điểm để chuẩn bị ra biễu diễn. Trong khi các bạn còn đang nháo nhác chọn đồ, có hai đứa trẻ lén vén cánh gà, thò đầu nhìn ra ngoài. Một cô bé xinh như búp bê, mi cong, má hồng, mặc váy công chúa, tóc loăn xoăn và đội một vòng hoa baby vô cùng xinh đẹp. Đứa còn lại là con trai, trắng trẻo bụ bẫm không kém, đẹp như thiên thần, mặc một bộ đồ kỵ sĩ, cổ thắt nơ, rất ra dáng một chàng hoàng tử. Hai đứa trẻ này chính là Alex và cô bạn Bảo Ngọc của nó, người sẽ đóng vai công chúa của cu cậu trong vở kịch tối nay. Lúc này, hai đứa đang nhìn ra ngoài, xì xào nói chuyện:


- Bố mẹ cậu tới chưa?


- Bố tớ đi công tác từ hôm trước rồi, còn mẹ tớ với anh tớ đang ngồi ở kia kìa – Bảo Ngọc hớn hở đưa mắt nhìn về phía mẹ mình.


- Đâu? – Alex dáo dác hỏi.


- Mẹ tớ mặc váy đen đấy, ngồi cạnh mẹ bạn Nguyên Anh. Có cả bạn Nguyên Anh kìa.


- À. Tớ thấy rồi – Alex tìm một hồi, sau đó gật đầu.


- Thế mẹ cậu đâu? – Bảo Ngọc hỏi ngược lại.


Vì Alex đi học bằng xe đưa đón của trường nên cô bạn này chưa từng nhìn thấy “mẹ xinh đẹp nhất trần đời” của Alex bao giờ. Alex chỉ cần liếc mắt đã nhận ra mẹ mình ở ngay bàn gần trên cùng, còn có bác Phong, chú Đại, chị Như Ý và một cô rất xinh mà nó không biết tên nữa. Một vị trí gần như tốt nhất của lễ hội,quá gần với dàn âm thanh ồn ào, cũng không quá xa để nhìn lên sân khấu.


- Mẹ tớ kia. Váy dạ hội màu xanh, hoa tai bằng ngọc bích, màu yêu thích của mẹ tớ đấy – Alex vươn tay chỉ thẳng vể phía mẹ mình.


- A, mẹ cậu thật là đẹp – Bảo Ngọc kêu lên – Thế bố cậu đâu, cậu nói là bố cậu cũng sẽ tới mà?


: .-


Bảo Ngọc nhìn hai chú đẹp trai ngồi cùng bàn, không biết ai mới là bố của Alex. Một chú ngồi cạnh mẹ Alex, còn một chú lại ngồi cách mẹ Alex một chị cũng rất xinh. Bảo Ngọc nghĩ có lẽ là chú ngồi cạnh mẹ bạn mình, nhưng sau để ý lại thì nghĩ có là người thỉnh thoảng đưa máy ảnh lên chụp hình xung quanh giống hơn. Dù sao thì cả chú này và mẹ của Alex đều thỉnh thoảng cười với nhau và nói chuyện cùng với cô bé ngồi giữa họ. Còn chú ngồi cạnh mẹ Alex lại nói chuyện với cô gái bên cạnh nhiều hơn.


- Tất nhiên là bố tớ phải tới rồi – Alex hếch mặt lên.


- Có phải chú đang chụp hình kia không? Tớ thấy cậu rất giống bố cậu đấy. Còn kia là chị gái cậu à?


Alex giật mình, định phủ nhận, nhưng sau đó mặt nó ngẩn ra như suy nghĩ, cuối cùng gật đầu thừa nhận:


- Đúng, đấy là bố tớ, cậu thấy rất giống tớ à? Ngồi giữa bố tớ với mẹ tớ là chị gái tớ, tên chị ấy là Như Ý. Còn ngồi cạnh mẹ tớ là bác Phong, anh trai bố tớ, cô ngồi cạnh chắc là bạn gái bác ấy đấy.


- Bố mẹ cậu tuyệt vời nhỉ? Vậy mà các bạn cứ nói là cậu không có bố, đúng là chẳng biết gì hết. Chúng nó bị cậu đánh là đáng đời lắm – Bảo Ngọc gật đầu, không ngờ lại còn đồng tình với việc bạn mình hay đánh nhau với đám con trai trong lớp nữa.


- Hì hì, thôi tớ với cậu quay vào đi – Alex nhe răng cười sau đó dắt tay dẫn cô bạn gái quay về chỗ tập trung của đội kịch.


Khi hai đứa trẻ còn đang mải bàn tán về bố mẹ chúng thì ở bên ngoài phòng tiệc, Linh cũng vui vẻ chỉnh lại tóc cho Như Ý. Chợt cô nghe tiếng Đại cảm thán:


- Nhìn bọn trẻ có vẻ rất vui. Không ngờ Winter lại sẵn sàng miễn phí việc cho thuê phòng tiệc này.


Phong đang nói chuyện với cô gái bên cạnh mình, nghe thấy vậy thì liếc nhìn Đại trả lời:


- Cũng là một cách để quảng bá hình ảnh mới của Winter thôi, nhưng không biết vị phụ huynh nào lại sẵn lòng chi một khoản tiền lớn như thế cho bữa tiệc. Hơn nữa Alex cũng coi như một phần của nơi này, giúp nó vui vẻ một chút cũng là cái tốt. Nghe nói dạo này nó không được hòa thuận với các bạn trong lớp lắm đúng không?


Linh nhìn anh, nén một tiếng thở dài. Việc cô mấy lần tới trường gặp hiệu trưởng vì việc của Alex cũng có rất nhiều người được nghe, nhưng nguyên nhân vì sao thì cô không muốn nói ra. Còn Đại chỉ nhếch mép cười trước câu nói đầy ẩn ý của Phong. Nếu Phong biết được anh chính là người chi tiền để tổ chức bữa tiệc này thì anh cũng chẳng cần phải lấy làm kì quái. Ban đầu Đại còn dự định bỏ cả tiền thuê phòng tiệc luôn, nhưng không ngờ bên Winter lại nói sẽ tài trợ hoàn toàn việc thuê phòng tiệc này, thậm chí còn giảm hai mươi phần trăm chi phí tổ chức tiệc nữa. Lần đầu tiên hai người đàn ông gần như là đối chọi với nhau lại ngầm bắt tay để tặng cho Alex một món quà Giáng sinh lớn như thế.


Mọi người cũng không nói chuyện nữa vì buổi lễ đã bắt đầu. Các tiết mục văn nghệ và kịch được xen kẽ nhau, tiết mục kịch của Alex sẽ diễn ra gần cuối cùng. Khi tiết mục vừa bắt đầu thì bàn của Linh ngồi có thêm một vị phụ huynh nữa cùng với con trai mình, có lẽ vì tới trễ nên đã không thể tìm được một chỗ ngồi nào nữa rồi. Linh gật đầu chào chị ta cho phải phép, sau đó lại chăm chú nhìn lên sân khấu.


Qua mỗi tiết mục lại có một người đóng giả ông già Noel lên tặng quà cho các bé tham gia biễu diễn. Ở dưới các bàn tiệc cũng có một ông già Noel khác đi tặng quà cho các các bé ngồi cùng cha mẹ. Ngay cả Như Ý cũng được tặng một hộp quà nhỏ khiến con bé vui mừng nhảy cẫng lên.


Cuối cùng cũng tới tiết mục của nhóm Alex. Những đứa trẻ xinh xắn như thiên thần, với lời thoại ngây ngô cùng cách diễn dễ thương đã làm cho cả phòng tiệc phải vỗ tay không ngừng sau khi kết thúc. Đại cũng đã quay vở kịch từ đầu tới cuối, định bụng sẽ làm tặng Alex một cái đĩa là kỷ niệm.


- Đó là bạn Bảo Ngọc của lớp con đấy – Lúc này, đột nhiên thằng nhóc ngồi cùng mẹ tại bàn với mấy người họ hồn nhiên khoe – Bạn ấy xinh và hát hay nhất lớp con.


- Thế à? – Mẹ thằng nhóc cúi đầu nhìn con – Thế sao con không tham gia diễn kịch cùng các bạn cho vui?


- Con cũng muốn tham gia, nhưng mà cô nói con không hợp làm hoàng tử bằng bạn Gia Bảo – Thằng bé phụng phịu cúi đầu – Rõ ràng là con đã xí vai này trước rồi mà. Bạn Gia Bảo là một đứa bé hư, suốt ngày đánh nhau với các bạn, lại không có bố nữa, tại sao cô giáo lại cho bạn ấy đóng vai làm hoàng tử chứ?


Câu nói hậm hực và đầy hờn dỗi của thằng nhóc rơi vào tai những người còn lại làm cho mọi người lặng ngắt. Người mẹ ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy gương mặt mang theo vẻ cổ quái đang nhìn chằm chằm vào hai mẹ con họ. Thằng nhóc con bị người lớn nhìn chằm chằm thì sợ hãi cúi gằm mặt xuống. Bà mẹ thì cười trừ, giải thích:


- Trẻ con chúng nó không hiểu chuyện thôi, các anh chị thông cảm.


Linh, Đại và Phong nhanh chóng rời ánh mắt đi, duy chỉ có Như Ý dường như rất không hài lòng với nhận xét đó của thằng bé. Mọi người ở các bàn bên cạnh cũng đang tán thưởng vở kịch đầy vui vẻ cũng bị tiếng hét của con bé làm cho giật mình.


- Ai bảo Gia Bảo không có bố?


Tiếng hét giận dữ của Như Ý làm cho cả Đại và Linh ngồi bên cạnh cũng giật mình, thậm chí còn dọa cho thằng nhóc kia sợ xanh lè cả mặt, đã gần như sắp khóc tới nơi. Người phụ nữ kia thấy thế thì vội vàng dỗ dành con, dường như đã hiểu ra mình đang ngồi với ai. Nhưng nghĩ lại mình vừa bị một con ranh con vắt mũi chưa sạch quát thẳng vào mặt, lại còn dọa cho con mình suýt khóc thì cơn giận bốc lên đầu, không để ý gì tới mặt mũi nữa, lập tức hỏi:


- Anh chị dạy con kiểu gì thế? Mới bé tí mà đã quát nạt người lớn như thế, sau này lớn lên còn láo đến thế nào?


Một câu nói trực tiếp chọc giận Đại và Linh, nhất là lúc này lại có mấy chục con mắt tò mò đang nhìn về phía bên này. Người duy nhất giữ được bình tĩnh, hay nói đúng hơn là kiềm chế được cơn giận là Phong, anh đưa mắt nhìn Đại và Linh, sau đó quay sang người phụ nữ này, lạnh lùng nói:


- Trước mặt con trẻ mà cô xử sự như thế, làm sao cô có thể dạy được con? Thảo nào một đứa trẻ mới năm tuổi mà mồm miệng đã độc địa như thế rồi. Bạn bè không có bố thì sao, cô dạy con kì thị và chê bai chúng sao? Hơn nữa...


Phong nhìn thẳng vào mặt chị ta, nhấn mạnh từng chữ:


- Ai – nói – Gia – Bảo – không – có – bố?


Câu hỏi sau cùng của Phong làm người phụ nữ run lên, mặt tái xanh lại. Uy áp vô hình từ Phong khiến cho chị ta có cảm giác không thể thở nổi. Chị ta không thể hiểu mình đang chọc vào người như thế nào đây?


Tình thế trên bàn tiệc trở nên vô cùng căng thẳng. Đúng lúc này, một tiếng trẻ con non nớt vang lên, đã phá vỡ không khí lạnh lẽo ở đây.


- Mẹ...


Mọi người đều nhìn tới, Alex vẫn mặc nguyên trang phục như lúc diễn, một tay dắt cô bé Bảo Ngọc lon ton chạy đến. Nó không biết chuyện gì đang diễn ra ở đây nên vừa tới gần đã buông tay bạn gái ra, hồn nhiên sà vào lòng Linh nói:


- Mẹ, con diễn có hay không?


- Con diễn hay lắm – Linh xoa đầu thằng nhóc, cơn giận trong mắt cũng đã tiêu tan từ lúc nào.Phan_1 tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 tap 2
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .